Bài thơ: TÂM SỰ CỦA MỘT NỮ BÁC SĨ - Trương Túy Anh
TÂM SỰ CỦA MỘT NỮ BÁC SĨ
Thơ: Trương Túy Anh
Đêm giao thừa em vô trực
Dẫu biết rằng anh rất cực vì con
Bệnh nhân đau đớn, gầy mòn
Em đâu thể bỏ châm ngôn của nghề
Lương Y _Từ mẫu em thề
Luyện rèn Y,ĐỨC chẳng hề được quên
Đêm đêm có lúc buồn tênh
Nhớ thương con nhỏ, gối mền đơn côi
Nhưng anh đã hiểu em rồi
Lấy vợ bác sĩ cô đơn chuyện thường
Em luôn sống ở nhà thương
Bệnh nhân đau nặng vấn vương em nhiều
Đêm dài cho đến sáng chiều
Luôn luôn túc trực bao điều hiểm nguy
Phòng bên mổ gấp tức thì
Chấn thương sọ não bởi vì giao thông
Bệnh kia nhịp thở rất nông
Bệnh này đột quỵ đề phòng ngưng tim
Có lúc Phòng đẻ lặng im
Chợt nghe tiếng khóc sơ sinh chào đời
Đôi mắt người mẹ sáng ngời
Hạnh phúc vượt cạn tuyệt vời làm sao
Niềm vui bác sĩ vỡ òa
Một ca đẻ khó, mẹ tròn con vuông
Anh ơi đừng có lo buồn
Trách nhiệm thầy thuốc em luôn hoàn thành
Vào nghề khi tóc còn xanh
Hôm nay tóc trắng hoa chanh xế chiều
Ngành Y buồn lắm, vui nhiều
Gian nan nghề nghiệp, vạn điều thị phi
Luyện rèn Y Đức nhớ ghi
Tận tâm cống hiến, còn gì đẹp hơn...?